Nó là trạng thái thường phàm của hầu hết mọi người.Sự phân biệt giữa nội tại và bên ngoài giờ đây cũng tan biến đi, vì vậy không còn cơ thể nội tại nào nữa.thành quả ấy sẽ tự nguyện hiển lộ ra.Giống như loài chó thích gặm xương, tâm trí thích tạo ra vấn đề để nghiền ngẫm.Đừng dành cho sự bất hạnh dù dưới hình thức nào có chỗ trú ngụ bên trong bạn.Bên trong niềm vui đó, tình yêu triển nở.Nhưng ngoài cái quá khứ chúng ta tưởng nhớ và đồng hóa với nó, chẳng phải còn có một tầng quá khứ bên trong chúng ta vốn bị chôn vùi khá sâu đó sao? Tôi đang đề cập đến cái quá khứ vô thức, nó khuôn định cuộc sống của chúng ta nhất là thông qua các kinh nghiệm trong thời thơ ấu, có lẽ ngay cả đến các kinh nghiệm trong tiền kiếp nữa.Từ mật ong không phải là mật ong.Không phải là vấn đề phạm tội.Tình hình này tác động đến mọi phương diện trong cuộc sống của bạn, và đặc biệt là trong các mối quan hệ mật thiết của bạn.