Phải, đời chỉ đòi hỏi ta có bấy nhiêu thôi.Tôi hết sức xem xét các màu, các kiểu áo, để ăn bận sao cho hợp ý với mình.Thánh kinh đã nói: "Ăn một đĩa rau mà vui vẻ, còn hơn là ăn cả một con bò quay có hương vị của oán thù".Và anh thi đua với một bạn thợ máy ngồi bên.Lúc đã xong, tôi nhận thấy rằng đã mấy tháng nay, lần đó tôi mới được hưởng ba giờ bình tĩnh, hưu dưỡng tinh thần.Chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm cho viên đô đốc Nhật nghi ngờ và tra khảo tôi rồi.Ông nghĩ tới các vì tinh tú luân chuyển trên đầu, nghĩ tới vừng Thái dương cứ đúng kỳ hạn trở lại chiếu sáng miền hoang vu ở Nam cực.Tôi còn nhớ vài lời tự chỉ trích mà tôi đã xếp trong tập ấy khoảng 15 năm trước.Tuy nhiên ông cho rằng: "Ta không thể trách một người đã làm hay không làm việc này, việc kia.Không bao giờ mắc chứng mất ngủ, ưu phiền, hay chứng vị ung.