Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.Bây giờ là 12h26 đêm.Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.Bác sẽ không biết buổi chiều hôm qua, sau khi đá bóng, ra vòi nước táp những luồng nước máy lên mặt, vuốt lên đầu; lấy nước trong xô nước chè thua độ vừa tan hết thanh đá to tướng phả lên mặt lần nữa; rồi phóng xe trên đường, bạn có một cảm giác sảng khoái hiếm hoi.Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.Nhưng không thích vì nó cũ, lại có vẻ như trốn tránh.Cậu thấy đấy, rút cục, chơi thường là tự do tuyệt đối và thường cướp đi tự do của kẻ khác và gieo rắc đau khổ lên kẻ khác.Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.
