Chúng tôi còn những 50 phút nữa! Và, thay vì trò chuyện rôm rả như dự kiến thì chúng tôi lại…im lặng nhìn nhau.Khi còn trẻ bà từng gặp mặt tổng thống Abraham Lincoln.Nụ cười mỉm của Burns như một giọt nước làm tràn ly vậy.Nhưng rồi lòng nhân ái vô bờ bến trỗi dậy, và tôi quyết định không nói ra một cái tên nào cả.Tôi vẫn nhớ một cao trào trong vở hài kịch cổ điển The Honeymooners.Bạn cứ tự nhiên như không và thoải mái nói lên những suy tư của bạn.Không khéo thì dễ bị nổi tiếng là người ngồi lê đôi mách.Cuộc trò chuyện tự nhiên và chân thành như thế thì mới thích chứ! Dĩ nhiên nó không chữa được tật nói lắp, cũng không thay đổi được xuất xứ của một anh chàng nhà quê, nhưng nó giúp bạn tạo được lòng tin ở người đối diện.Nhưng đáng tiếc đó chỉ là vai diễn trên sân khấu…Câu chuyện sẽ được tiếp nối sống động hơn.