” Câu trả lời đúng làm sao!Tôi chỉ biết rằng mình có thể đóng góp sức lực cho nơi nào thuê mình.Với sự gia tăng số lượng xe ,người ta ngày càng ít muốn đi bộ ,ngay cả khi phải đi những đoạng đường ngắn .Cô quẳng đôi giày múa ba lê vào trong kho và không bao giờ mang chúng nữa.Ở trường, sinh viên bị gây áp lực phải đạt điểm cao để có thể kiếm được việc làm.“Nhưng…nhưng điều đó thật không thể tha thứ được! Cô bật khóc .Buộc phải tìm một người cha cho đứa trẻ , cha mẹ cô gái và dân làng lại một lân nữa đến tìm vị tu sĩ và bảo : “Ông là người phải chịu trách nhiệm, vì vậy ông là người phải nuôi nấng đứa trẻ”.Tôi thật sự hi vọng rằng bạn không phải một người trong số họ.Vì thế, bà đã ở lại khuyên giải và an ủi họ, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm ngôi nhà chưa từng biết đến đau khổ.Tôi cũng có cùng cảm giác như thế.