- Nhưng tất cả những gì cháu kiếm được là của cháu chứ? – Tôi hỏi tiếp.Cuối buổi tiệc, vợ chồng ông Arkad ngồi trên hai chiếc ghế lớn đặt trang trọng ở giữa đại sảnh phòng khách.Nhờ Algamish khuyến cáo từ trước nên tôi tiếp tục để dành tiền.Bỗng một kế hoạch vụt hiện ra trong suy nghĩ của ông.Trong cuộc sống, tôi đã từng thấy có nhiều người tiêu pha hoang phí tất cả tài sản của mình, rồi cuối cùng ôm hận và nuối tiếc số tài sản đã mất; hoặc có người luôn sống trong tâm trạng lo sợ tiêu hết số tiền dành dụm, bởi vì họ không có khả năng kiếm ra tiền.Anh ta hứa là sẽ góp bằng số tiền mà con bỏ ra trong kế hoạch buôn bán chung đó.Cho đến bây giờ tôi đã sở hữu được một trang trại gia súc có số lượng lên tới ngàn con.Một người trong bọn họ giở cái nón rách của mình ra rồi cúi gập người xuống thật sâu vừa chào, vừa la to:- Nhưng làm thế nào anh chắc chắn tôi sẽ có được một cây đàn như thế, vì hai chúng ta hiện đang nghèo khổ không khác gì những nô lệ của nhà vua? – Kobbi hỏi.Nhà vua bảo với ông chủ đi xây dựng một con kênh lớn, nên sai tao đi mua thêm các nô lệ để về làm cho nhanh.