Giữa đường ông không muốn đi nữa thì thôi, ngừng lại.Bốn mươi tám nhiễm sắc thể ấy định đoạt phần di truyền của ta.Như vậy bà ấy đã tự tìm thấy chân lý của John Cowper Powys trong cuốn: Nghệ thuật để quên điều bất hạnh.Sau lúc từ biệt, tôi ngó lại thì thấy con chó đứng thẳng, hai chân trước vịn lên vai chỉ, để chủ vuốt ve.Tăng lương "đúp"? Không.Ông chép những chuyện đó vào nhật ký để trút cả lỗi lên đầu bà! Đó "cái còi" của ông đó! Ông nhất định kiếm cách tỏ cho hậu thế biết rằng không phải ông mà là do bà có lỗi.Nghĩ vậy tôi không lo lắng vô lý nữa và thấy khoẻ khoắn trong người.Chiều đến lại ngủ hai tiếng trước khi ăn bữa tối.Nhà cầu! Tức là phòng hành tội của hiến binh Nhật Bổn! Bạn bè của tôi có nhiều người chẳng thà tự tử chứ không chịu bị giam trong khám đó.Nhất là các ông lớn tuổi, thích được khuyên bọn thiếu niên.
