Chưa bao giờ tôi thấy một người thua cuộc thảm hại đến như vậy.Lớn lên trong một vùng quê nông thôn với một chút tài sản thừa kế, ông “ lang thang” từ chướng ngại vật này đến chướng ngại vật khác với một ý chí kiên định và một mục đích rõ ràng,ông đã khắc phục được nhiều thất bại khác nhau.“Có lẽ bạn phải đánh một trận hơn một lần để giành được chiến thắng”.Bà trở thành một biểu tượng quốc tế của việc phục hồi nền dân chủ ở Parkistan trong nhà tù.Nghe xong, người phụ nữ lập tức đi tìm giống mù tạc thần kì ấy.Dường như chẳng còn vấn đề gì khác nữa.Vào năm 1967, tôi đang học năm thứ năm ở trường trung học Batu Pahat, Jonor, Malaysia; đây là năm mà tôi cho là “trọng đại” vì năm đó, tôi là nam sinh lớp 5 đầu tiên bị thầy giáo tát trước mặt cả lớp! Khi ấy tôi 17 tuổi.Những gì còn lại trên khuôn mặt anh là vô số những vết sẹo và phải nói là không thể cắt bỏ được nữa.Cuộc đời chúng ta cũng thế.Cùng lúc đó, tôi cũng thành lập Hội “Những người khó thất bại” (IHK) như một bộ phận trong công ty nhằm huấn luyện nhân viên thông qua một cuộc hội thảo mang tên “Sinh ra để được tự do”.
