Ông biết mình đã lớn tuổi, so với những đồng nghiệp trẻ khác thì sẽ là quá trễ để ông bắt đầu quen với một môi trường mới và ông nghĩ rằng cũng quá trễ để làm lại tất cả.Người xưa từng nói: "Có hai người tù buổi tối thường nhìn qua khung cửa sổ, người lạc quan nhìn thấy các vì sao và ước mơ sẽ có ngày được tự do, còn người bất hạnh chỉ nhìn thấy các song sắt giam cầm".Và như thế, họ có nhiều thời gian rảnh hơn sau giờ làm để tái sức lao động và sáng tạo.John List là một người đàn ông lớn tuổi, hiền hoà và trông không lấy gì làm bắt mắt.Các cụ già ở đấy mỉm cười ngay khi thấy chúng.Chợt một suy nghĩ đến với anh, số tiền bị mất mà ai đó vô tình nhặt được biết đâu lại giúp ích cho cuộc sống đang rất khó khăn của họ.Và bất ngờ, bên kia khung kính của trại giam là một phụ nữ khắc khổ - mẹ của người thanh niên đã chết, người con trai duy nhất của bà.Cậu đã không được chọn vào đội tuyển.Những nhà tâm lý học tại Viện Sức khoẻ Tinh thần Quốc gia nhận thấy rằng - nhiều người trong chúng ta đang là nạn nhân của lối suy nghĩ "tất cả là lỗi tại tôi".Những gương mặt trắng bệch trở nên tràn đầy sức sống, và những đôi mắt trở nên linh hoạt hẳn lên".